“Nàng” cà phê mê đắm

Cập nhật lúc: 13:59 18/04/2017

Hắn công khai quan hệ với nàng, trước sự bất lực của bà vợ hay ghen và đám người nhà lý sự.

Mà ai có thể cưỡng lại được sự quyến rũ của nàng cơ chứ. Đến chín mươi phần trăm đàn ông và vô số đàn bà mê mệt nàng. Nàng ấm áp, nồng nàn mùa đông. Nàng mát lẻm, đã khát mùa hè. Nàng quyến rũ, mãnh liệt lúc ta hứng khởi. Nàng an ủi, lặng lẽ chăm sóc những lúc khó khăn. Nàng luôn thay đổi và tươi mới nhưng lại chân thành và dễ cảm nhận. Nàng ở bên ta bất cứ khi nào ta cần và để ta yên những khi ta muốn được tự do. Ai có thể từ chối một ân huệ trời ban như thế?

 

Những chiều lạnh, hắn thường ngồi duỗi dài trên ghế sô pha, để mặc nàng ủ ấm hai bàn tay hắn trong tiếng hát “mỹ nhân ngư” của Katie Melua hay giọng ca mướt ngọt và lẳng lơ của Julio Iglicias, rồi chầm chậm lướt môi trên làn da nâu óng của nàng, trong mùi hương của nàng lan tỏa, rất đàn bà, rất ngọt ngào và hứa hẹn. Hắn ngất ngây vị da thịt của nàng, vị dịu dàng của sữa ngọt, nồng nàn đặc sánh của đêm, đam mê của đất và bồng bột của mật ong. Hắn nghẹn ngào để nàng mang từng giọt khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể, để từng tế bào trong cơ thể hắn được thư giãn trong khoan khoái.
Bà vợ lắm điều của hắn càng ra sức ngăn cản, hắn càng mê mệt nàng. Mỗi sáng, hắn không thể bắt đầu một ngày mới nếu không được gặp, được giữ thật chặt nàng trong tay, được uống cạn nàng. Mỗi chiều, sau bữa trưa, hắn đều thèm muốn nàng khủng khiếp và thường thì nàng luôn xuất hiện tức thì. Mỗi đêm làm việc, hắn không thể có cảm hứng vẽ hay thức thâu đêm nếu không có nàng ở bên. Nàng là nguồn thuốc sống, là nguồn hứng khởi của những tác phẩm kiến trúc, của những bức ảnh, của sự sống mà hắn có. Làm sao hắn có thể sống thiếu nàng?

Thế là hắn công khai bộc lộ tình cảm của hắn với nàng, trơ trẽn và dũng cảm. Hắn tiêu rất nhiều tiền để thưởng thức cuộc sống cùng nàng. Với rượu rum, nàng rực rỡ, mãnh liệt và cá tính. Với Bailey, nàng trở nên mượt dịu, ngọt ngào. Với chút máy móc từ Italy, nàng thành espresso nâu trầm đong đưa. Một chút kem chocolate và hạnh nhân trên môi, nàng lại ngây thơ, chín mọng như thiếu nữ. Nhưng hắn thích nhất, vẫn là lúc nàng là nàng đúng nghĩa, nâu sậm và đắng ngọt như trời đêm.

Hắn tìm cách hẹn hò qua lại với nàng bất cứ nơi nào hắn đến, cửa hàng Starbucks ở Singapore, nhà hàng Tiamo Coffee Restaurant trên phố Lygon ở Melbourne, Violino Café ở Hà Nội hay Rex Hotel Terrace Café ở Sài Gòn. Nàng luôn bên hắn, gắn bó mà khác biệt mỗi ngày. Vậy mà hôm nay, tay bác sĩ mặt non búng ra sữa dám nhăn nhở cười bảo hắn chớ có chạm vào nàng, chỉ vì hắn mắc bệnh huyết áp cao và mắt hắn thâm đen vì mất ngủ. Tay đó còn lý sự rằng hắn đã lạm dụng nàng, đã mê đắm nàng quá lắm nên mới ra nông nỗi này. Đúng là đồ chẳng ra gì. Làm sao hắn có thể rời bỏ nàng sau từng ấy năm nàng chăm sóc, yêu thương hắn?

Đi khám về, nhìn cái bản mặt mụ vợ hớn ha hớn hở ra mở cửa. Hắn bỗng nghi ngờ hai kẻ này thông đồng. Biết đâu thằng cha bác sĩ định độc chiếm nàng? Biết đâu mụ vợ định mượn gió bẻ măng? Tức giận và đau khổ, hắn lao thẳng vào bếp, lột bỏ bộ đồ bó chặt của nàng, lôi tuột nàng ra bàn nước. Thế là hắn lại có nàng. Hắn chỉ muốn hét to tên nàng: “Cà phê”.

(Theo Ngoisao)